Khi những chiếc xe đạp chở đầy hoa len lỏi trên những con phố xào xạc lá vàng, những cơn gió heo may gọi thu về náo nức, Hà Nội dường như quyến rũ hơn rất nhiều. Những “giọt nhớ” bỗng trở về trong ký ức…
“A lô, bạn à! Bạn xem lúc nào chúng ta gặp nhau đi, bỗng dưng lúc này tôi nhớ Hà Nội quá! Chắc hẳn tầm này Hồ Gươm đẹp lắm bạn nhỉ? Heo may về rồi, tôi nhớ những buổi được dạo quanh Hồ Gươm, tán dóc đủ thứ trên đời, vui bạn nhỉ?”. Tiếng cô bạn thân đang sống ở quê nhà gọi qua điện thoại “nhắc nhở” làm tôi bỗng giật mình. Ừ nhỉ, Hà Nội bắt đầu vào thu rồi, những cơn gió heo may chợt gọi mùa nhớ ùa về…
Sáng sớm được rảo bước trên con đường Phan Đình Phùng hay Hoàng Diệu, ngắm những chiếc lá vàng nhẹ rơi trong gió thu, lòng người như lắng lại trước những xô bồ của cuộc sống. Những “giọt nhớ” bỗng trở về trong ký ức, lúc ngọt ngào lúc lại quá đỗi hanh hao.
Hà Nội chiều nay bỗng se se lạnh, heo may gọi thu về, hai bên đường xào xạc lá vàng rơi. |
Vạt nắng hồng như trải dài thêm mong nhớ, chở thêm những ước mơ. Hà Nội mùa heo may làm lòng người thêm nhiều thổn thức. Những tâm hồn như bận rộn hơn với những ký ức và hoài niệm cũ. Mùa heo may Hà Nội là mùa dễ gợi nhớ nhất trong tôi về một thời tuổi trẻ. Chúng tôi từ quê lên Hà Nội học đại học, 4 đến 5 năm học đại học đều để lại trong chúng tôi những kỷ niệm khó phai về những mùa heo may Hà Nội. Những ngày heo may về, chúng tôi thường rủ nhau đạp xe quanh Hồ Gươm để thưởng thức cái không khí mùa thu Hà Nội. Có chút cảm giác hanh hao lùa vào mái tóc, chúng tôi vừa đạp xe vừa tán dóc hết chuyện này đến chuyện khác. Tình bạn cũng bền chặt hơn qua những buổi dạo chơi như thế. Giờ đây mỗi đứa đều có ngã rẽ riêng của đời mình, đứa tất bật với công việc, đứa lại tất bật với con cái, nhưng mỗi dịp tháng 9, tháng 10, khi những làn gió heo may tìm về trên những con phố của Hà Nội, chúng tôi lại í ới nhau tụ tập để cùng nhau ôn lại một thời thanh xuân, cái thời mà những đợt gió heo may đã dệt nên tình bạn keo sơn của chúng tôi đến tận bây giờ.
Khi những chiếc xe đạp chở đầy hoa len lỏi trên những con phố, người đi đường bắt đầu khoác lên mình những chiếc áo khoác mỏng, những cành cây lá rung rinh, ánh nắng vàng dịu ngọt lách những tia nắng qua kẽ lá, ấy là khi Hà Nội đón heo may về.
Heo may gọi những ánh nắng thu ngả vàng trên những con phố, heo may tìm về trên những gánh hàng hoa xuôi ngược, mặt Hồ Tây lung linh đón heo may về như thơ mộng hơn, heo may gọi ký ức tìm về mùa cũ, mùa của một thời thanh xuân với những câu hẹn hò bên Hồ Gươm lộng gió.
Heo may gọi những ánh nắng thu ngả vàng trên những con phố, heo may tìm về trên những gánh hàng hoa xuôi ngược. |
Dòng người vẫn tấp nập ngược xuôi, nhưng khi heo may về mọi thứ dường như trở nên dịu dàng hơn. Những cơn gió nhẹ kèm theo chút se se lạnh gọi thu về trên những nóc nhà, những con phố. Mùa thu Hà Nội với những đóa cúc vàng bung nở, mùi hương hoa sữa đã bắt đầu lẩn khuất trong không gian. Hà Nội còn quyến rũ hơn rất nhiều bởi những làn gió heo may khi “nàng Thu” nhẹ bước bên thềm.
Heo may chở theo yêu thương của những đôi lứa, những vòng tay như muốn được ôm chặt hơn khi đi ngang Hồ Gươm lộng gió. Những cơn gió heo may không làm người ta có cảm giác quá lạnh, nhưng lại đủ thổn thức những tâm hồn mong manh.
Hà Nội mùa gió heo may đánh thức những tâm hồn mơ mộng. Những đêm trở gió cũng làm lòng người thao thức. Hà Nội chiều nay bỗng se se lạnh, heo may gọi thu về, hai bên đường xào xạc lá vàng rơi. Chẳng thế mà, sự quyến rũ của những cơn gió heo may Hà Nội đã làm đẹp thêm tình yêu trong những khúc ca: “Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm/ Một Hà Nội ngây ngất nắng/ Một Hà Nội run run heo may…”.
Hà Nội chớm thu đẹp dịu dàng, những con phố dường như cũng khoác lên mình màu của thơ mộng, đắm say. Tản bộ trên những con phố, tôi để mặc cho làn gió heo may lùa vào mái tóc, thả hồn mình “lả lơi” với cảnh sắc nên thơ. Cũng vẫn con phố ấy, nhưng khi heo may về, dòng người dường như không còn vội vã, họ khoác lên mình những chiếc áo khoác mỏng, những chiếc lá vàng thi thoảng nhẹ rơi trước mặt. Có chút gì đó khiến người ta nao nao nhớ!
Đi lòng vòng trên những con phố, ngắm nhìn những mái nhà phủ rêu phong, nhâm nhi ly cà phê nơi góc phố, nhấm nháp hương cốm mới gói trong lá sen được buộc hờ bởi những cọng rơm vàng, hít hà hương hoa sữa lẩn khuất trong làn gió heo may, những chiếc lá thu rơi nhẹ giữa thinh không… Tất cả những điều giản dị ấy không biết tự bao giờ trở thành miền ký ức tinh khôi trong tôi về thu Hà Nội, về những mùa heo may gọi nhớ thương về đầy theo năm tháng. Dù những người bạn của tôi chỉ ở Hà Nội một thời gian không dài, nhưng những kỷ niệm về thu Hà Nội, về những cơn gió heo may cứ thế nối dài thêm sự gắn bó của chúng tôi.
“Nhất định rồi, chúng ta phải gặp nhau ngay thôi!”, nghĩ vậy, tôi nhấc điện thoại lên gọi…
(Theo QĐND)