Chung vui với không khí ngày 08/3 năm 2023, Ban Biên tập xin trân trọng đăng những cảm nhận của Phạm Thùy Uyên – Cử nhân sư phạm viết tại Thị xã Đức Phổ – Quảng Ngãi, tháng 08/2020 sau khi đọc bài thơ “Dâng trọn tuổi xuân” của CCB Đào Thiện Sính viết dâng tặng các Nữ thanh niên xung phong đã hiến trọn tuổi xuân của mình cho nền độc lập hòa bình của Dân tộc:
“Ông Đào Thiện Sính viết bài thơ dâng trọn tuổi xuân vào mùa hè năm 2004 khi ông trở lại con đường huyền thoại này.
Tuổi xuân gửi lại chiến trường
Má đào da mịn, gió, sương phai rồi.
Đường 20 Quyết Thắng dài 125km nối Đông với Tây Trường Sơn. Khi mở đến đâu ngụy trang đến đó. Hơn 100 ngày lao động quên mình vừa đánh địch vừa xẻ núi, bạt đồi, đào, đắp hàng triệu m3 đất đá để mở đường của hơn 8 vạn bộ đội, thanh niên xung phong, công nhân và dân công hỏa tuyến. Trong đó lực lượng thanh niên xung phong nữ chiếm số đông.
Trải bao dải nắng dầm mưa
Bom gầm đạn nổ say sưa vẫn cười
Hy sinh gần chục năm trời
Làm đường xe chạy sáng ngời niềm tin
Khi trở lại con đường ngày xưa, ông nhớ như in những trọng điểm ném bom của kẻ thù trút xuống như cua chữ A, ngầm Ta Lê, đèo Pu La Nhích cảnh xưa bây giờ đã khác, người xưa gặp lại không nhiều. Dấu tích xưa chỉ còn lại Hang Tám Cô và cây Ra ráng, cây ra ráng là nơi treo một mảnh bom làm kẻng báo động khi có máy bay tới. Lòng ông bồi hồi: Con đường này là cung đường lửa, Mỹ dội xuống đây hàng vạn tấn bom. Nhưng mặc bom, lửa cháy chị em vẫn xông ra cùng bộ đội xẻ núi, bắt cầu chịu đựng mưa nắng, sốt rét nhiều chị em rụng hết tóc nhưng vẫn kiên cường với khẩu hiệu “Sống bám cầu bám đường, chết kiên cường dung cảm” để giữ vững mạch máu giao thông của miền Bắc hậu phương lớn chi viện sức người sức của cho tiền tuyến lớn miền Nam yêu thương. Hàng trăm chị em đã anh dũng hy sinh.
Khi miền Nam giải phóng rồi, chị em được trở về với quê hương
Trở về quê mẹ thảnh thơi
Đung đưa võng bạt, chồng thời cho qua
Nhà thơ Đ.T.S tâm sự: “Khi tôi xem báo và truyền hình, đọc các tác phẩm về thanh niên xung phong thời chống Mỹ, phóng sự vầng trăng khuyết đã giúp tôi khi vào lại “Con đường huyền thoại 20 Quyết Thắng” thì bài thơ dâng trọn tuổi xuân cứ thế tuôn trào.
Bây giờ em đã tuổi già
Bước chân lận đận vào ra một mình
Thương nhau ai cũng chỉ dành
Lời thư thăm hỏi nghĩa tình thuở xưa
Thương đấy, nhớ đấy nhưng khoảng cách xa xôi điều kiện kinh tế khó khăn nên gặp nhau chỉ có gửi thư qua bưu điện. Mặc dù tuổi cao, sức khỏe yếu dần, chồng con nhiều bà, nhiều chị không có. Đành phận đông đưa trên võng bạt, cái võng là vật kỷ niệm cùng với cái ba lô còn giữ tới bây giờ.
Xong pha lửa đạn ngày đêm
Giờ đây gió mạnh bên thềm mà run
Tôi được gần gũi với ông Đ.T.S từ năm 2004, bây giờ ông đã là người thân thiết kính yêu. Nhiều lần ông nhờ đánh máy những bài thơ mới làm. Lần này được xuất bản tập thơ mang tên nghĩa tình tôi xin phép ông được chọn bài thơ “Dâng trọn tuổi xuân” để suy ngẫm.
Là phụ nữ nên càng hiểu về giới tính nhất là những người đã về già không có chồng con lại càng khổ hơn, bởi các bà các mẹ đã dâng tuổi xuân cho đất nước. Chịu nhiều gian khổ đau thương trong chiến tranh đến nay cuộc sống đa phần của cựu thanh niên xung phong thời máu lửa còn nhiều thiếu thốn (qua báo đài) nhất là thiếu tình thương yêu của người ruột thịt. Tôi xin phép hỏi nhà thơ câu kết:
Từ xa anh gửi nụ hôn
Để em thức dậy với vườn hoa xuân
Ông thong thả đáp: “Thời ấy các bà, các chị sống chung và làm việc với nhau chỉ toàn là con gái, nhiều bà đã anh dũng hy sinh tuổi độ trăng tròn. Số bà còn sống trở về quê kiếm tấm chồng sao mà khó thế, bởi gió sương bom đạn làm cho má đào, da mịn phôi phai nên đã ở vậy đến già. Nụ hôn và hoa xuân tôi mường tượng hào hoa đê động viên các bà, các chị”.
Bài thơ Dâng trọn tuổi xuân như bức tranh sinh động chứa chan tình đất, tình người dành kính tặng các bà, các mẹ là thanh niên xung phong thời máu lửa oai hùng trên con đường quyết thắng”.
DÂNG TRỌN TUỔI XUÂN
Kính tặng: “Chị em TNXP thời máu lửa oai hùng- chống Mỹ cứu nước”
Tuổi xuân gửi lại chiến trường
Má đào, da mịn gió sương phai rồi
Trở về quê mẹ thảnh thơi
Đung đưa võng bạt, chồng thời cho qua…
………………….
Bây giờ em đã tuổi già
Bước chân lận đận vào ra một mình!
Thương nhau ai cũng chỉ dành.
Lời thư thăm hỏi nghĩa, tình thuở xưa….
…………………..
Trải bao giãi nắng dầm mưa
Bom gầm, đạn nổ……say sưa vần cười
Hi sinh hơn chục năm trời
Làm đường xe chạy sáng ngời niềm tin.
…………….
Xông pha lửa đạn ngày đêm
Giờ đây gió mạnh bên thềm….mà run
Từ xa anh gửi nụ hôn!
Để em thức dậy với vườn hoa xuân.
Đường 20 Quyết Thắng – Quảng Bình, hè 2004
Đào Thiện Sính