Mai Thanh Thế (tức Hồng Kiên), dãn tộc Kinh, sinh năm 1941, tại xã Mỹ Quới, huyện Thạnh Trị, tỉnh Sóc Trăng, nhập ngũ tháng 6 năm 1961. Khi hy sinh, ông là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, chiến sĩ đặc công của huyện Thạnh Trị.
Xuất thân trong một gia đình nông dân nghèo, có truyền thống yêu nước (bố, mẹ, anh, em đều tham gia kháng chiến) được gia đình giáo dục và cán bộ dìu dắt, Mai Thanh Thế sớm tham gia công tác cách mạng, là một liên lạc nhỏ tuổi, gan dạ, có nhiều mưu mẹo, sáng kiến.
Từ ngày nhập ngũ, Mai Thanh Thế luôn chiến đấu dũng cảm ngoan cường, thường xung phong đi đầu trong những nhiệm vụ khó khăn, nguy hiểm, chấp hành nghiêm mệnh lệnh, hoàn thành xuất sâc mọi nhiệm vụ. Mai Thanh Thế đã bị thương nhiều lần, vẫn không rời trận địa.
Năm 1961, trong trận đánh quấy rối đồn Cầu Trâu, lúc đơn vị rút ra, 1 chiến sĩ trong tổ bỏ quên chiếc mã tấu trong hàng rào, Mai Thanh Thế đã xin ban chỉ huy cho quay lại lấy. Ông nói: “Đất nước ta còn nghèo, trang bị của quân đội ta còn rất thiếu thốn, vũ khí của Đảng, của nhân dân giao cho, mình bỏ lại là có khuyết điểm lớn…”. Mai Thanh Thế bò vào, lấy bằng được, mặc dù lúc đó đạn địch trong đồn bắn ra rất dữ.
Trong một trận đánh đồn, tháng 8 năm 1962, khi hết cả bộc phá mở cửa, Mai Thanh Thế đã dùng mã tấu xông lên chặt hàng rào, dưới hỏa lực dày đặc của địch, mở đường cho bộ đội xung phong.
Đồn Văn Tiến là nơi địch bố phòng kiên cố, có 4 lớp rào kẽm gai, xen lẫn với mìn, mương, chó săn và đèn điện sáng rực suốt đêm. Mai Thanh Thế vẫn quyết tâm tìm mọi cách lọt vào điều tra nẳm vững tình hình địch và địa hình, rồi dẫn đường cho đơn vị đánh nhanh, diệt gọn.
Ngày 28 tháng 7 năm 1962, trong trận đánh đồn Cầu Trâu (một đồn khét tiếng gian ác đã gây nhiều nợ máu với nhân dân), tổ Mai Thanh Thế được giao đảm nhiệm mũi chủ yếu. Mai Thanh Thế đã thề dưới cờ Đảng: “Quyết diệt sạch lũ giặc trong đồn, trả thù cho đồng bào, đồng chí, dù có phải hy sinh cũng quyết hoàn thành nhiệm vụ.”
Trận đánh rất ác liệt, vừa vượt qua cửa mở, Mai Thanh Thế đã bị thương, vào ngực. Khi xung phong, tay trái ông lại bị mảnh lựu đạn phạt gãy. Không do dự, Mai Thanh Thế nhờ bạn cắt hẳn cánh tay cho khỏi vướng rồi dẫn tổ mũi nhọn của mình tiếp tục xông lên. Địch điên cuồng chống trả. Mai Thanh Thế bị một quả lựu đạn nổ gần văng mảnh vào trán và cắt gãy nốt cánh tay phải. Ban chỉ huy phân công 2 chiến sĩ cáng Mai Thanh Thế về phỉa sau, song ông nhất định không nghe:
– Nhiệm vụ của tổ tôi chưa hoàn thành, nhất định tôi không rời trận địa, xin cứ cho tôi ở đây với anh em!…
Mai Thanh Thế tiếp tục vừa quan sát địch, vừa động viên đồng đội chiến đấu tới phút cuối cùng…Mai Thanh Thế đã anh dũng hy sinh ngay taị trân địa.
Mai Thanh Thế đã nêu cao tấm gương hy sinh dũng cảm, sống oanh liệt, chết vẻ vang, giữ vững quyết tâm chiến đấu đến cùng. Ông luôn thể hiện tinh thần đoàn kết lập công tập thể và tình thương yêu đồng đội sâu sắc, sẵn sàng nhận khó khăn về mình.
Ngày 5 tháng 5 năm 1965, Mai Thanh Thế được Ủy ban trung ương Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam truy tặng Huân chương Quân công Giải phóng hạng ba và danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân giải phóng.