Liệt sĩ Nguyễn Công Khanh
Huỳnh Nghĩa
“Lúc đó chúng dẫn ba tôi vào nhà một cơ sở của ta, bắt khai nhưng ba tôi vẫn cương quyết không khai, thế là chúng liền bắn ba. Mấy người hàng xóm ngăn không cho tôi đến chỗ ba vì sợ chúng nó sẽ bắt, nhưng lúc đó tôi chẳng sợ chi. Tôi chạy đến ôm xác ba. Trước đó mấy ngày, ba về nhà nói khi nào giải phóng thì cho tôi ra miền Bắc học tập, thế mà…” chị Phúc rưng rưng lệ. Điều đáng nói, lúc địch hèn hạ thủ tiêu ông Khanh thì lực lượng của ta đã áp sát thành phố Đà Nẵng. Ông Kiều Đa kể: “Lúc địch thủ tiêu anh Khanh thì tôi ở cách đó chưa đến 1km nhưng không thể giải cứu anh được vì ngụy quân đi rất đông, trong khi chúng tôi chỉ có vài người, với lại phải đảm bảo bí mật việc tấn công giải phóng Đà Nẵng”. Để đến ngày chiến thắng, đã có những người con yêu dấu đã ngã xuống cho một tương lai tươi đẹp của Đã Nẵng hôm nay. |