Tình anh theo em từng bước trưởng thành
Bài và ảnh Đại tá Phạm Xưởng
Năm 1965, ông Nguyễn Văn Tâm, đang học cấp 3 đã viết đơn tình nguyện nhập ngũ và vào chiến trường B. Khi ấy, ông mới 17 tuổi. Những dòng thư của người anh trai đã nâng bức anh lên đường. Thời gian chiến đấu gian khổ trên chiến trường Đông Nam Bộ, những bức thư của người anh trai (liệt sĩ Nguyễn Văn Thuận) đã tạo động lực, động viên ông phấn đấu, trưởng thành. 20 tuổi ông đã được kết nạp Đảng và chỉ huy một đại đội pháo binh. Đơn vị ông đã tham gia nhiều trận đánh ác liệt gây cho đối phương nhiều tổn thất nặng nề. Ông đã 5 lần được trao danh hiệu “Dũng sĩ diệt Mỹ” tại chiến trường “Miền Đông gian lao mà anh dũng” những năm 1966-1971.
Kệt thúc chiến tranh, Trung úy Nguyễn Văn Tâm, cán bộ quân lực Đoàn pháo binh 75 đã trở về quê hương. Người anh thân yêu của ông đã dâng hiến cuộc đời cho đất nước. Nhưng những trang thư của ông vẫn tiếp sức cho người cựu chiến binh Nguyễn Văn Tâm với đôi bàn tay, ý chí quyết tâm “bới đất lật cỏ” để trở thành nhà kinh doanh gạo và thức ăn gia súc nổi tiếng ở vùng Đông Bắc, “Chiến sĩ thi đua thời kỳ đổi mới” của tỉnh Hải Dương.
Hơn 40 năm qua, những trang thư tâm huyết của người anh vẫn in đậm trong tâm trí cựu chiến binh Nguyễn Văn Tâm : “Tâm thương mến của anh! Ngày 25-8 (1965) anh nhận được 2 lá thư sau cùng của em… Một mặt anh thương em, một mặt anh thương mẹ, vì khi mẹ biết em được làm nhiệm vụ đó (đi B), mẹ sẽ khóc hết nước mắt mất thôi”. “Em thương! Em còn nhỏ tuổi, cuộc sống của em còn chứa chan hạnh phúc. Em phải vui như chim non, tìm trong gian khổ lấy lẽ sống. Anh khuyên em hãy cố gắng hăng say trong công tác, trong học tập. Em phải có phương hướng tiến lên chứ không cho phép mình tụt lùi. Ngày ở nhà em rất ước ao được đi bộ đội, bây giờ vào bộ đội em mới thấy hết nỗi gian truân của nó. Biết là gian truân khổ cực nhưng không thể tránh nó được. Vậy chỉ còn một đường duy nhất là em phải vui lên”.
Nói về một chuyện tiếc nuối, ông Thuận viết: “Ngày 14 em đi trả phép (để đi B) thì ngày 15 anh mới nhận được thư em. Anh rất ân hận” và dặn dò: “Em thương! Lúc này đúng là lúc em được thử lửa…” . “Rồi đây em phải đảm nhiệm cả một công việc lớn mà Đảng giao phó cho em. Anh thương em tuổi còn quá non trẻ, không biết em có chịu đựng nổi hay không?”. “Anh biết không bao giờ em nghĩ tới tiền đồ địa vị mà hay nghĩ nhiều về tình thương”. “Nhưng trước sau có một điều anh khuyên em là phải cứng rắn lên. Không nên nghĩ tới chuyện không hay mà hãy luôn luôn mang trong tâm trí ý nghĩ ta là người chiến thắng”. “Em hãy xây dựng cho mình một đạo đức cách mạng kiên cường…Sau ngày thống nhất trở về, em sẽ là bông hoa tươi thắm nhất của gia đình và thôn xóm. Đó là điều anh mong muốn”…
Liệt sĩ Nguyễn Văn Thuân đã hy sinh hơn 40 năm trước, nhưng những lời tâm huyết của ông vẫn nâng từng bước phấn đấu và trưởng thành của người em mà ông quý mến và đặt cả niềm tin săt đá. Cựu chiến binh Nguyễn Văn Tâm đã luôn phấn đấu để xứng đáng với niềm tin và hy vọng ấy của người anh đã khuất.