Mỗi tháng một lần
bố ra phường lĩnh lương
ba mươi lăm nghìn đồng một phần trăm thương tật
Ở nhà cu Tí đợi chờ
-Bố có lĩnh được nhiều tiền không hả bố?
-Nhiều lắm con ạ!
Ba mươi lăm nghìn đồng một phần trăm thương tật cơ mà.
Cu Tí ước:
– Giá mà bố lĩnh được ba triệu rưỡi
mua cho con chiếc xe đạp OSMA
Con chị giật mình mắng em xối xả:
– Em ước thế thì để bố chết luôn à?!
Các con ơi
Ít nhiều không thể tính được bằng tiền
tiền không thể mua được máu xương của bố và đồng đội
Bố còn có may mắn được trở về
Để mỗi tháng lĩnh ba mươi lăm nghìn đồng một phần trăm thương tật
cho con
Chiến tranh lấy đi tuổi thanh xuân của hàng vạn con người
có hàng vạn con người không đến được tuổi già như bố
Họ không còn phần trăm nào trên cơ thể
cơ thể cũng không còn phần trăm nào sau những cánh rừng kia
Họ không cần lĩnh lương
chỉ ao ước được trở về
nở nụ cười lặng im trên bàn thờ tiên tổ
Lớn lên con sẽ hiểu
vì sao bố im lặng cả chiều
vì sao bố thao thức cả đêm
vì sao mỗi lần lĩnh lương là một lần bố rơi nước mắt
Giá có điều ước
Bố ước cuộc đời này không ai phải lĩnh lương
Ba mươi lăm nghìn đồng một phần trăm thương tật…
Rồi con sẽ có xe
không phải xe đạp mà có thể còn xe máy và ô tô nữa
bằng tài năng và sức lực của mình
chứ không phải bằng sự hy sinh
như bố và đồng đội…
Rất nhiều phần trăm cộng lại
đã dựng lên cơ nghiệp nước non này
Bởi thế, con ơi
Bố thấy cũng là nhiều:
ba mươi lăm nghìn đồng một phần trăm thương tật.
Bài theo: Lê Đình Tiến (trên trang nhà thơ Nguyễn Thọ Kiến).
Ảnh: Sưu tầm