Tháng Tư về cùng những giọt nắng sóng sánh như mật rót xuống từng tuyến đường, ngõ phố. Mặc cho vật đổi, sao dời, lòng người đổi thay, nắng tháng Tư vẫn nhẹ nhàng, tinh khôi và trong suốt.
Hàng cây dọc tuyến phố quen đang mùa thay lá, khúc giao mùa ngân lên dang dở. Bước chân trên phố, nghe lạo xạo dưới gót giầy, lời thủ thỉ của lá, ăm ắp miền nhớ xa xăm. Ngước mắt nhìn lên trên cao, nhìn lá rụng rơi hòa trong sắc xanh của trời, của mây mà thầm ước giá như hàng cây ven đường đừng có đổ lá nữa, để tôi thôi nhung nhớ về những kỷ niệm vốn đã ngủ quên!
Đường Phan Đình Phùng, Hà Nội mùa lá rụng
Tháng Tư – cầu nối giữa mùa Xuân và mùa Hạ, mang về làn hương thơm man mác của hương đồng, gió nội; khéo léo đan cài chút nắng mới thơm thơm sau những ngày mưa phùn rét ngọt của chút xuân còn vương lại. Khi vườn nhà nhuộm trắng màu hoa chanh, hoa bưởi, khiến cho hoa gạo vội vàng thắp lửa cả một khoảng trời. Và cơn mưa rào đầu Hạ mát lành hối hả ùa về tưới tắm cho cây lá thêm mỡ màng, mơn mởn; đánh thức những mầm sen ủ sâu trong bùn đất cựa mình thức dậy để bắt đầu một mùa vụ sinh sôi. Những tán lá xanh nhanh chóng bén loang ra khắp mặt hồ và vẫy gọi những búp sen trắng, sen hồng đua nhau chụm đầu khoe sắc.
Trong tháng còn một loài hoa rực rỡ mà như âm vang bao âm thanh mà đồng vọng bao ký ức. Đó là hoa loa kèn nở bung như những chiếc kèn đồng trong dàn hợp xướng của mùa Hạ lắm sắc màu và âm thanh náo nức. Hoa loa kèn loài hoa chỉ nở một lần, một thời vụ trong năm và cũng chỉ dài hơn một tháng, như tín hiệu trỏ lối sang mùa Hạ, một màu hoa dung dị thầm kín khiêm nhường giấu mình trong lộng lẫy với màu trăng tinh khiết. Cái chớp lóe, cái khoảnh khắc, cái một thời, cái mãi mãi cứ dào dạt sóng vỗ vào ký ức.
Hợp âm tháng Tư chồng lên bao cung bậc, ngân dài cộng hưởng, vọng về bao nhớ thương. Lòng tôi se sẽ nắng, miên man như gió, bất chợt gợi về một thoáng nhớ chênh chao. Nắng đánh thức khu vườn ban mai bằng tấm thảm nhạt vàng của rưng rưng hoa bí, tim tím hoa cà, biếc xanh giàn bầu, luống đậu. Tôi nhớ hoa cỏ vườn nhà khe khẽ dâng hương hòa lẫn tiếng ếch nhái, tiếng côn trùng rỉ rả sau cơn mưa; nhớ bữa cơm chiều cả nhà quây quần, với bát canh cua, canh cáy nấu với rau tập tàng mát ngọt ăn kèm mấy quả cà muối của Mẹ, cùng vầng trăng non vừa chênh chếch nhú lên phía núi xa xa…
Một góc đường Hoàng Diệu, Hà Nội
Nắng len lỏi vào từng lùm cây, bụi cỏ, nhảy nhót, chiếu rọi qua từng khe cửa… Nắng trải vàng dịu mát trên khắp những con đường, khi cung đàn mùa Xuân đang ngân lên giai điệu cuối cùng bâng khuâng lưu luyến. Bầu trời biếc xanh, nắng nhè nhẹ đủ để trang điểm cho màu xanh bất tận của cỏ, cây, hoa lá. Gió tràn về miền nhớ trên những cánh diều cổ tích, căng tràn nhựa sống, bay lượn chắp cánh những giấc mơ. Cánh diều ngày xưa tuy đơn sơ, nhưng niềm vui thì lớn vô cùng. Lũ trẻ con chúng tôi cứ mải miết bám theo cánh diều, chân trần chạy dọc triền đê, cỏ dưới chân vỗ về mềm mượt… Đó là cả miền nhớ bình yên vô tận, sau bao năm, tôi vẫn mong muốn được trở lại một lần trong đời!
Tháng Tư không chỉ là tháng giao mùa, mà còn giao thoa giữa con người với quá khứ hào hùng của lịch sử, giữa con người với vạn vật xung quanh, mang đến cho tôi những cảm giác biết ơn khó có thể diễn tả thành lời đối với thế hệ “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”.
Chạm khẽ vào tháng Tư, trong tôi trào dâng niềm hạnh phúc ngày đất nước trọn niềm vui, Bắc Nam sum họp một nhà. Cảm ơn các Anh hùng liệt sĩ đã hy sinh để non sông, đất nước nối liền một dải, nhân dân được sống trong hòa bình của ngày hôm nay. Cảm ơn khoảnh khắc giao mùa, ru lòng tôi những chiều lãng đãng, bâng khuâng…
Việt Phương