Gói bằng chiếc võng này thôi
Nhìn mày lần cuối, mày ơi…thế là…
Chớp loà trận đánh đêm qua
Bóng người ngã xuống…thì ra…có mày.
Nhẹ nhàng buộc nút sợi dây
Mà như thắt ruột tao…đầy lệ thương
Xác thân gửi lại chiến trường
Linh hồn về với quê hương…nhé mày!
Ngủ yên dưới lớp đất dầy
Đung đưa cánh võng ngàn cây ru hời
Đằng kia súng nổ vang trời
Xe tăng giải phóng đang dời rừng xanh.
Tao đi…theo kịp quân hành
Giấc mơ thống nhất sắp thành…mày ơi!
“Chiến tranh nay đã qua lâu
Thế gian lắng mãi nỗi đau nhân tình.
Hồn mày phiêu chốn điêu linh
Thịt xương máu đỏ nhuộm xanh đất này
Thôi thì nắm đất ôm đây
Tượng trưng cho bóng hình mày bạn ơi.
Cho tao nhỏ giọt lệ rơi
Hít hà không muốn xa rời mày đâu
Bao năm mày chịu đớn đau
Rừng thiêng núi thẳm chẳng câu than phiền.
Mẹ già nay đã quy tiên
Đêm đêm mẹ khóc lệ tràn xót thương
Ra đi mang nỗi sầu vương
Bao nhiêu lần giỗ khấn hương hồn mày.
Trời cao cho đến đất dày
Có đâu giúp được tin mày chốn nao
Bỗng đâu lòng dạ cồn cào
Đêm về giấc ngủ nghẹn ngào trong mơ.
Bàng hoàng chợt tỉnh cơn mê
Mẹ hiện báo mộng mày về với tao
Vượt bao dốc đá đèo cao
Núi rừng trùng điệp gian nao chẳng sờn.
Nghĩa tình đồng đội cao hơn
Khôn thiêng mày hóa mây vờn chắn che
Cùng tao về với quê nghe
Có cha có mẹ bốn bề anh em.
Cho mày say giấc êm đềm
Suối vàng mẹ cũng ngập tràn niềm vui.”
Sưu tầm từ (Người Việt Nam)
H.H